Nguyễn Tâm

MƠ TƯỞNG


 
Đâu phải tình cờ anh đến bên em
Để trong hơi men chén rượu say mèm
Giữa cơn chếnh choáng buồn cho phận
Tình lại một lần vỗ nhẹ tim đau


Anh ơi thế gian ngày lại ngày sau
Vạn thứ xa hoa lắm cảnh tô màu
Em đâu đòi hỏi gì trong tình ái
Chỉ cần anh mãi đi đến tương lai


Nhủ thầm duyên để nương tựa bờ vai
Sáng sớm chiều trưa cùng ai miệt mài
Xây nhịp cầu yêu đến bờ hạnh phúc
Và rồi những lúc xẻ đắng nhường cay


Em hiểu đôi lần tình vuột tầm tay
Nước mắt lại rơi bao cuộc tình này
Lại sợ trái tim không còn nghị lực
Đối diện ái tình thoáng tựa áng mây


Chiếc là vàng nào rồi cũng rời cây
Nhường búp chồi xanh vươn lên đầu ngày
Một mai tình nghĩa nhạt nhòa hương thắm
Còn lại đoạn đường em chỉ tối tăm


Giữa bốn bức tường tê tái lạnh căm
Nơi ánh đèn nâu trơ trọi em nằm
Nghĩ chuyện tình yêu vào một ngày mới
Có phải anh là đoạn cuối tình em !
23 - 07 - 2011

Được bạn: vdn 25.7.11 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "MƠ TƯỞNG"